Chuyển đến nội dung chính

Nhật kí của Mei Mei

 Có ai đã từng nghĩ rằng thành công đến nhanh lắm, tưởng chừng trong tích tắc vậy. Nhưng hòa lại thực tế mới chợt nhận ra liệu thực sự có phải vậy? Oằn mình suy nghĩ về thành công xa vời vợi chi bằng hành động và trân trọng điều mà hiện tại bạn đang có được. 

                     Xin chào cả nhà, tớ là Mei Mei cùng lướt qua vài dòng nhật kí của tớ na

Thành công là gì mà khiến con người ta mong muốn sở hữu nó đến vậy? Với một cơ số người nhiều tiền sẽ được xem là thành công, lại có một số người nghĩ rằng phải lên giáo sư, phó giáo sư mới được xem là thành công. Thực sự thì nó là cái gì, ma lực nào khiến mọi người nhắc đến nó tần số nhiều như vậy. Tớ cũng từng suy nghĩ nhiều về nó các cậu à, về hướng đi chông chênh, về những con đường trải lụa là, chẳng hiểu được đích đến của mình là gì chứ đừng nói là thành công. Ngày hôm đó tớ có 1 cuộc điện thoại thật tình cờ và cũng thật may mắn với người sếp hiện tại của tớ. Bật mí thì tớ ngưỡng mộ ảnh khá nhiều, một chàng trai đi lên từ đôi bàn tay trắng, giàu nghị lực và không ngừng vươn lên. Ờ trong con mắt tớ thì ảnh là một người hoàn hảo vừa tự chủ kinh tế và vừa tự chủ bản thân. Tớ vẫn nhớ như in cái giọng nói trầm ấm của ngày hôm đó: 

" Alo em bảo gì anh thế?" 

" Dạ em có chút vấn đề này muốn hỏi anh thui ạ....." Tớ đáp lại

Thay vì giải thích trực tiếp vấn đề mà tớ hỏi thì anh đã chỉ cho tớ cách để tớ có thể tìm lời giải đáp. Và trong cuộc trò chuyện đó 2 anh em cũng có đề cập đến cụm từ thành công và mục đích sống. Và tớ chợt nhận ra, cứ tiếp tục suy nghĩ mông lung về cái gọi là tương lai thì dường như hơi vô nghĩa, đến người mà chính mình ngưỡng mộ, anh ý còn chả biết mục tiêu sống của anh ý là gì. 

Nhưng có một câu đến bây giờ mình vẫn nhớ như in, đó chính là trước tiên phải nuôi sống bản thân mình, thoát nghèo trước, tự do tài chính cá nhân trước. Thì đó cũng là lúc em có được sự tự do hơn về thời gian để thử sức với nhiều lĩnh vực hơn và cho mình hướng đi đúng đắn, đúng với sở thích, đúng với nhu cầu xã hội cần nữa chứ. 

                                 Sự suy nghĩ của mỗi chúng ta, bạn đã từng gặp phải ( Nguồn ảnh: ST)

Con người ta kể cũng kì thường suy nghĩ nhiều hơn cả hành động. Đôi khi độc suy nghĩ thôi đã có thể chiếm hết cả ngày trời mới sợ chứ. Cũng chính điều đó hủy hoại tuổi trẻ quá nhiều thì phải. Tớ đã từng nghe có người nói nói thời gian không phải là thứ có thể tiết kiệm vào ngày hôm nay để tiêu vào ngày mai. Dường như quả đúng là như vậy. Sự trì hoãn khiến chúng ta trì trệ nhiều thứ quá. 

Mà không biết có ai giống mình không, thường những lúc mà mình không phải làm gì ấy thì mình lại suy nghĩ nhiều. Đặc biệt theo kiểu mà thành công của tuổi trẻ ấy, dăm ba ý tưởng điên rồ cùng kế hoạch nghe có vẻ rất truyền cảm hứng để trăn trở. Song câu chuyện đi đến đâu thì nó mới là vấn đề. Tiếp tục đau đáu với những nỗi đau mang tên thành công thực sự khiến bản thân bạn sẽ trì trệ nhiều lắm á. 

Cứ ngày lại ngày trôi tớ mới nhận ra kim chỉ nam cho bản thân đó là đặt deadline cho suy nghĩ. Nghe thì nó hơi dị dị nhưng mà nó lại thế thật. Ngoại trừ việc đặt deadline cho nỗi buồn thì tớ còn đặt cả nó cho suy nghĩ. Điều đó cũng giúp tớ bớt đi những suy tư, ưu phiền cuộc sống vụn vặt. Và tớ biết được một điều thành công chẳng ở đó mà cầu với cả suy nghĩ mà có được nên chỉ có cách xắn tay áo mà lăn lội vào cuộc hành trình. 

Tớ cũng chẳng tìm cho mình mục đích sống, lý tưởng sống lớn lao gì nữa. Mà chỉ đơn giản hơn, tớ thực tế hóa trong những điều mà tớ làm. Cứ giữ nét hồn nhiên, ngây ngô ham học hỏi và tìm tòi nhiều thứ đồng thời tớ cứ nhiệt huyết với điều mà tớ đang làm. Dẫu tớ chẳng biết cái nào là phù hợp, cái nào là chẳng phù hợp với tớ đâu nhưng thay vì nghĩ về điều đó thì tớ đã tìm được điểm mình thích trong điều mà mình làm. 

Tớ thấy thích hoàn toàn một cách gì đó nó khó với tớ quá. Vậy nên là tớ đành chọn ưu điểm, ngách để thích giống như con người cũng vậy. Tớ biết chắc một điều chẳng ai sinh ra đã dành cho nhau cả cơ mờ đến được với nhau âu nó cũng là một cái duyên. Mà bản thân mình cần trân trọng những người bên cạnh và thích điểm ưu, cùng hạn chế, cải thiện điểm khuyết. Trong vấn đề, công việc cũng vậy. Chẳng than phiền oán thán, thay vào đó tớ lựa chọn điểm mà mình yêu thích. 

Có thể tớ chẳng là đứa thông minh cũng chẳng có được vẻ đẹp trời ban nhưng tớ hiểu được một điều mọi thứ đều đang nằm trong bàn tay tớ. Nói thế thui thực ra bên cạnh tớ ai cũng nghĩ tớ lạc quan, luôn vui vẻ vầy. Song tớ cũng có lúc buồn kinh khủng, song những lúc như vầy tớ thường một mình thu mình tự xử lý. Deadline cho nỗi buồn khiến tớ cũng chẳng vùi mình quá lâu. Nên là sau cơn mưa lại là ánh nắng chan hòa của hừng hực nhiệt huyết. 

Vầy nên là dù ngày hôm nay của bạn có là mưa sa bão cát cũng được, là nắng vàng cũng được. Chỉ cần bạn luôn vững vàng lạc quan thì dù có là gì thì cũng sớm vượt qua thui. May mắn có thể là điều tốt nhưng cũng chớ vì điều đó mà ỷ lại hay đem sự gato với người khác. Thay vào đó là hãy luôn mỉm cười, xinh đẹp theo cách riêng của mình, không ngừng nỗ lực tạo ra may mắn cho riêng mình bạn nhé!

Mei Mei,

Nhận xét

Đăng nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

Viết cho những tháng ngày mang tên tuổi trẻ

VIẾT CHO NHỮNG THÁNG NGÀY MANG TÊN TUỔI TRẺ Những tháng ngày ấy tưởng chừng như sẽ theo ta mãi, cứ ngỡ rằng có thể mãi cười đùa, rong ruổi. Khi tỉnh giấc chợt nhận ra, dường như đã đến lúc mình chẳng còn được quyền hạn đó nữa. Ừ thì, đã đến lúc mình phải trưởng thành rồi....Ừ thì đã đến lúc phải lo toan đủ điều rồi.... Viết cho những tháng ngày của tuổi trẻ Những tháng ngày ấy tưởng chừng như có lúc vấp ngã bởi con sóng lớn nhỏ cuốn xô. Nhưng rồi qua đi ta nhận ra được nó chỉ cướp của ta thứ gọi là niềm tin về ' màu hường' song lại chắp cho ta đôi cánh cho sự mạnh mẽ. Con tim yếu mềm giờ phải nhường chỗ dẫn cho sự cứng cỏi của chúng ta mỗi ngày. Chập chững và xóa nhòa, đối đầu với báo táp phong ba của cuộc đời, chẳng ai theo chân ta được mãi. Tuổi trẻ của bạn ra sao tôi không rõ nhưng  ắt hẳn nó có nhiều hoài bão, đam mê cuồng nhiệt lắm nhỉ? Đi kèm với đó vẫn chẳng thể không nhắc đến những bồng bột, dại khờ và cả những điều dang dở nuối tiếc nữa......

REVIEW SÁCH ĐỜI QUẢNG CÁO_CLAUDE C.HOPKINS

 Lật qua lật lại từng trang trang hồi lại từng dòng kí ức, chẳng biết cậu đọc sách hết bao nhiêu thời gian chứ tớ thường có thói quen đọc lại những điều mà mình đọc. Đặc biệt là những phần note lại bằng highlight ấy. Mong muốn tìm hiểu và khám phá nhiều điều mới mẻ về Marketing đã đưa mình đến với cái duyên đọc được cuốn sách qua việc mượn một người anh...Và dưới đây là đôi lời của Mei về cuốn sách để sau này có vô tình đọc lại, tớ sẽ mường tượng lại được về cuốn sách tớ từng đọc qua.  Cuốn sách đời quảng cáo Tác giả cuốn sách cùng uy danh lẫy lừng là những gì tớ biết trước khi đọc cuốn sách này. Đôi khi tớ là vầy tin khi nhìn thấy kết quả của người khác mà hiển nhiên Claude C.Hopkins hiển nhiên là người như vậy. Ông là người tiên phong trong ngành quảng cáo với những cái tên được đặt cho như ' vua quảng cáo' nghe thôi đã cảm tưởng như không khó khăn nào mà quảng cáo có thể cản bước được ông. Điểm ấn tượng nhất mà tớ cảm nhận được từ cuốn sách đó chính là lời văn rất đỗi mộc m...

Càng trưởng thành ta càng lãng quên

Có phải càng trưởng thành chúng ta càng mạnh mẽ, càng tạo những lớp vỏ dày cho riêng mình, yêu thương càng vơi bớt thay vào đó là nghĩa vụ? Hoàn thành mọi việc theo trách nhiệm mà chẳng có là niềm vui nữa....Và rồi bạn sợ trưởng thành.....sợ những bon chen, sợ lòng người, sợ sự im lặng của một ai đó thay vì những cuộc cãi vã bù lu. Trưởng thành là bạn sẽ chẳng còn nhõng nhéo hay giận hờn vô cơ nữa, cũng chẳng còn được nuông chiều như một đứa trẻ. Có khi bạn cảm thấy hạnh phúc nhưng cái cảm giác cô đơn, trằn trọc suy nghĩ là không thể tránh khỏi mỗi khi đêm đến. Trường thành là có những tâm tư dấu kín chẳng còn giãi bày hay chia sẻ cùng ai được nữa, chỉ một mình ôm trọn cho đến khi không thể kìm nén được nữa. Lớn rồi chẳng còn động chuyện là khóc nhè nữa, có những chuyện buồn rồi chỉ dừng lại ở sự im lặng trong thinh không. Lúc nhỏ tưởng rằng ngoài ba mẹ ra thì trái tim se chẳng chứa đựng thêm một ai cho đến khi lớn lên mới hiểu được rằng, xa vòng tay bố mẹ, bạn lại rơi vào vòng xoáy...