Chuyển đến nội dung chính

Viết cho những tháng ngày mang tên tuổi trẻ

VIẾT CHO NHỮNG THÁNG NGÀY MANG TÊN TUỔI TRẺ


Những tháng ngày ấy tưởng chừng như sẽ theo ta mãi, cứ ngỡ rằng có thể mãi cười đùa, rong ruổi. Khi tỉnh giấc chợt nhận ra, dường như đã đến lúc mình chẳng còn được quyền hạn đó nữa. Ừ thì, đã đến lúc mình phải trưởng thành rồi....Ừ thì đã đến lúc phải lo toan đủ điều rồi....

Viết cho những tháng ngày của tuổi trẻ

Những tháng ngày ấy tưởng chừng như có lúc vấp ngã bởi con sóng lớn nhỏ cuốn xô. Nhưng rồi qua đi ta nhận ra được nó chỉ cướp của ta thứ gọi là niềm tin về ' màu hường' song lại chắp cho ta đôi cánh cho sự mạnh mẽ. Con tim yếu mềm giờ phải nhường chỗ dẫn cho sự cứng cỏi của chúng ta mỗi ngày. Chập chững và xóa nhòa, đối đầu với báo táp phong ba của cuộc đời, chẳng ai theo chân ta được mãi.
Tuổi trẻ của bạn ra sao tôi không rõ nhưng ắt hẳn nó có nhiều hoài bão, đam mê cuồng nhiệt lắm nhỉ? Đi kèm với đó vẫn chẳng thể không nhắc đến những bồng bột, dại khờ và cả những điều dang dở nuối tiếc nữa....
Chẳng biết bạn đã bao giờ áp ủ hoài bão được vươn mình cùng nền trời mới chưa? Khoảnh khắc ấy tưởng chừng như có thể bỏ cả thế giới phía sau chỉ để tiến về hướng đó vậy, Chẳng ngần ngại cũng chẳng mấy sợ sệt, e dè. Sao mà ngày ấy lại có những điều nông nổi đến tuyệt diệu vậy?
Tuổi trẻ của bạn có từng trải qua những chông chênh, bão táp tưởng chừng khó đứng lên chưa? Ừ tôi cũng từng đối diện và mặc kệ với chúng. Có thể do lý tưởng mục đích tôi theo đuổi nó lớn hơn rất nhiều những ngoại cảnh đó.
Đôi lúc hướng đi của tôi chẳng đúng thì vấp ngã là điều khó tránh khỏi song tôi tự nhủ rồi cũng qua nhanh thôi. Chẳng thay đổi được ngoại cảnh tác động nhưng ta có thể thay đổi thái độ của mình đối với chúng.
Hình ảnh hao gầy những lúc tôi vấp ngã tưởng chừng như cọng mì chẳng thể cứng rắn ngay tức khắc. Mà nó cần thời gian, thời gian để tự nó chắp cánh cho chính bản thân nó.
Tôi chưa từng nhìn về những khoảnh khắc đó mà hối hận về tôi của ngày hôm đó. Bởi tôi biết có lúc non trẻ, kinh nghiệm chưa đủ, thái độ chưa đúng, tổn thương hay buồn chút chút là điều chẳng thể tránh khỏi. Vấn đề là có dám thay đổi cho tương lai hằng mong đợi hay không mà thôi....

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

REVIEW SÁCH ĐỜI QUẢNG CÁO_CLAUDE C.HOPKINS

 Lật qua lật lại từng trang trang hồi lại từng dòng kí ức, chẳng biết cậu đọc sách hết bao nhiêu thời gian chứ tớ thường có thói quen đọc lại những điều mà mình đọc. Đặc biệt là những phần note lại bằng highlight ấy. Mong muốn tìm hiểu và khám phá nhiều điều mới mẻ về Marketing đã đưa mình đến với cái duyên đọc được cuốn sách qua việc mượn một người anh...Và dưới đây là đôi lời của Mei về cuốn sách để sau này có vô tình đọc lại, tớ sẽ mường tượng lại được về cuốn sách tớ từng đọc qua.  Cuốn sách đời quảng cáo Tác giả cuốn sách cùng uy danh lẫy lừng là những gì tớ biết trước khi đọc cuốn sách này. Đôi khi tớ là vầy tin khi nhìn thấy kết quả của người khác mà hiển nhiên Claude C.Hopkins hiển nhiên là người như vậy. Ông là người tiên phong trong ngành quảng cáo với những cái tên được đặt cho như ' vua quảng cáo' nghe thôi đã cảm tưởng như không khó khăn nào mà quảng cáo có thể cản bước được ông. Điểm ấn tượng nhất mà tớ cảm nhận được từ cuốn sách đó chính là lời văn rất đỗi mộc m...

Càng trưởng thành ta càng lãng quên

Có phải càng trưởng thành chúng ta càng mạnh mẽ, càng tạo những lớp vỏ dày cho riêng mình, yêu thương càng vơi bớt thay vào đó là nghĩa vụ? Hoàn thành mọi việc theo trách nhiệm mà chẳng có là niềm vui nữa....Và rồi bạn sợ trưởng thành.....sợ những bon chen, sợ lòng người, sợ sự im lặng của một ai đó thay vì những cuộc cãi vã bù lu. Trưởng thành là bạn sẽ chẳng còn nhõng nhéo hay giận hờn vô cơ nữa, cũng chẳng còn được nuông chiều như một đứa trẻ. Có khi bạn cảm thấy hạnh phúc nhưng cái cảm giác cô đơn, trằn trọc suy nghĩ là không thể tránh khỏi mỗi khi đêm đến. Trường thành là có những tâm tư dấu kín chẳng còn giãi bày hay chia sẻ cùng ai được nữa, chỉ một mình ôm trọn cho đến khi không thể kìm nén được nữa. Lớn rồi chẳng còn động chuyện là khóc nhè nữa, có những chuyện buồn rồi chỉ dừng lại ở sự im lặng trong thinh không. Lúc nhỏ tưởng rằng ngoài ba mẹ ra thì trái tim se chẳng chứa đựng thêm một ai cho đến khi lớn lên mới hiểu được rằng, xa vòng tay bố mẹ, bạn lại rơi vào vòng xoáy...