Có phải càng trưởng thành chúng ta càng mạnh mẽ, càng tạo những lớp vỏ dày cho riêng mình, yêu thương càng vơi bớt thay vào đó là nghĩa vụ? Hoàn thành mọi việc theo trách nhiệm mà chẳng có là niềm vui nữa....Và rồi bạn sợ trưởng thành.....sợ những bon chen, sợ lòng người, sợ sự im lặng của một ai đó thay vì những cuộc cãi vã bù lu. Trưởng thành là bạn sẽ chẳng còn nhõng nhéo hay giận hờn vô cơ nữa, cũng chẳng còn được nuông chiều như một đứa trẻ. Có khi bạn cảm thấy hạnh phúc nhưng cái cảm giác cô đơn, trằn trọc suy nghĩ là không thể tránh khỏi mỗi khi đêm đến. Trường thành là có những tâm tư dấu kín chẳng còn giãi bày hay chia sẻ cùng ai được nữa, chỉ một mình ôm trọn cho đến khi không thể kìm nén được nữa. Lớn rồi chẳng còn động chuyện là khóc nhè nữa, có những chuyện buồn rồi chỉ dừng lại ở sự im lặng trong thinh không. Lúc nhỏ tưởng rằng ngoài ba mẹ ra thì trái tim se chẳng chứa đựng thêm một ai cho đến khi lớn lên mới hiểu được rằng, xa vòng tay bố mẹ, bạn lại rơi vào vòng xoáy...
Nơi yêu thương đong đầy lên ngôi, được sẻ chia, viết thành những câu chuyện thật đẹp...Hãy cứ mỉm cười với bước đi thật tư tin rồi bạn sẽ chợt nhận ra ngày hôm nay sao lại tốt đẹp đến thế...